Đến mũi Đại Lãnh đón bình minh đầu của Việt Nam
Đại
Lãnh sẽ khiến bạn phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đầy thanh bình trong
khoảnh khắc bóng tối vỡ òa, nhường bước cho những tia nắng đầu tiên của
ngày mới.
du lich
từ bến xe miền Nam thành phố Nha Trang, chuyến xe đò băng qua những con
đường miền Trung láng bóng, dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, con đèo
Cả vắt mình qua những dãy núi quanh co nhìn ra biển rộng mênh mông,
xanh ngắt, tôi xuống xe ở ngã ba di tích lịch sử Vũng Rô, bắt xe ôm để
vào Mũi Điện hay còn gọi là hải đăng Đại Lãnh. Từ chân ngọn hải đăng,
phải đi bộ thêm 1km nữa mới lên đến nơi. Con đường dẫn lên ngọn hải đăng
với những bậc đá quanh co và có hàng rào trắng, bình yên nghe tiếng
sóng biển vỗ về.
Mũi
Đại Lãnh là một nhánh của dãy Trường Sơn đâm ra biển. Các anh đồn biên
phòng ở đây kể rằng, cách đây mấy năm, khi chưa làm con đường nhựa dẫn
vào hải đăng thì ở đây hoàn toàn biệt lập với khu dân cư, muốn đi chợ cũng phải cuốc bộ 16 km, nên 1 tuần, các anh chỉ đi chợ một lần.
Điện
sinh hoạt phải chạy máy nổ và mỗi ngày chỉ thắp sáng khoảng 2 giờ vì
việc vận chuyển dầu rất khó khăn. Hàng tuần, nước phải mua ở dưới, sau
đó các anh tự gánh hoặc thuê người gánh lên hải đăng.
Ở
đây, có một con đường nhỏ dẫn xuống nơi có cột mốc đánh dấu kinh độ và
vĩ độ của Mũi Đại Lãnh. Từ đây, phóng tầm mắt ra xa, bạn có thể cảm nhận
rõ sự hùng vĩ của đất trời. Ngoài khơi, chẳng thể phân biệt được ranh
giới giữa trời và biển, một bức tranh tuyền màu xanh phóng khoáng, điểm
xuyết bằng một vài cánh chim chao lượn.
Bãi
Môn nằm phía bên kia ngọn hải đăng là nơi mà các bạn nên ghé thăm.
Đường xuống bãi hơi xa nhưng khá lãng mạn, đi xuyên qua rừng thông non,
biển hiện ra hiền hòa với những con tàu đánh cá cần mẫn ngoài khơi. Bãi
Môn tuy hơi nhỏ nhưng thực sự đẹp, một nét đẹp hoang sơ thuần túy.
4h
sáng, trăng vẫn mang hình lưỡi liềm mảnh khảnh treo lơ lửng trên đầu.
Phía chân trời đằng đông, giữa những mảng màu hồng rực, những đám mây
bồng bềnh kết lại thành những hình thù kì dị. Mặt trời chưa thức giấc,
từng đoàn tàu đánh cá nối đuôi nhau trở về với xóm làng. Chẳng có bức
tranh nào bình yên hơn thế.
Tôi
lặng người chờ đợi một sự khởi đầu, chờ đợi cái giây phút bóng tối vỡ
òa và những tia nắng đầu tiên xuất hiện. Có thể, tôi đã quá quen với cảm
giác buồn và chếnh choáng mỗi khi chiều muộn hay khi hoàng hôn buông
xuống, vậy mà tôi chưa bao giờ biết ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của một tia
nắng mai. Một ngày mới đã bắt đầu.
Nguồn : Bưu điện Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét